Tròn 1 tuần tết, Bống còi ở ông bà nội vì bố đưa mẹ đi sinh em Bông. Bống còi ngoan lắm, mong ngóng mẹ và em từng ngày. Hôm nào cũng làm cái đuôi theo ông nội xuống bệnh viện đưa cơm cho mẹ. Phòng chống dịch, không ai được vào viện, bố con chỉ trao đồ qua ô cửa nhỏ ở cổng chính. Vài lần bố cầm tay Bống, thấy bàn tay con đã vững vàng hơn…

Tối mẹ và em về nhà, Bống còi hí hửng về theo, những tưởng được ngủ với em. Nhưng chứng kiến em khóc, mẹ đau còng lưng, Bống còi bối rối và quyết định sang ông bà ngoại ngủ vì sợ đêm ngủ say sẽ đạp vào em và bụng mẹ. Đêm đó Bống thức mãi…

Hôm sau, ông nội chở về, bố rủ nàng lên tầng ngủ cùng bố. Lúc sau, lại xin bố sang ông nội ngủ…

+ Bố: Răng con không ngủ ở nhà?

- Con không quen

Bố lại tưởng  nàng nói không quen ngủ bên ông nên hỏi lại: + Thì lâu nay con ngủ với ông bà mà, răng giừ lại không quen.

- Không, con không quen ngủ ở đây (chỉ vào nhà mình)

+ Ơ, răng mà lại không quen…. Nhà mình mà (bố hơi bất ngờ)

- Vì con không quen tiếng em khóc và lung tung khác…

+ Uh, vậy tuỳ con, con vô xin phép mẹ rồi sang ông nội ngủ…

Vậy là nàng vào xin mẹ rồi lại khăn gói sang ông. Có lẽ nàng đã cảm nhận được cần phải thay đổi và đang cố níu kéo lại một tí những thói quen cũ…

Bống còi lên nhà o Lĩnh chơi tết

Nước nhớ mẹ và em quá nên chơi ảnh cho khuây

Bống còi biết là bản thân cần phải thay đổi 

Bống còi làm cái đuôi của ông đưa cơm cho mẹ😘🥰😍

Thực sự là Bống còi rất giỏi khi biết chấp nhận hoàn cảnh và giấu cảm xúc vào trong…😍🥰😘